vợ ơi đừng đi
Nhưng chồng ơi vợ cũng là phụ nữ, 100 người phụ nữ thì cả 100 người đều yêu bằng tai, chồng đừng bắt vợ phải đi ngoài quy luật đó. Chính vì thế mà nhiều lúc trêu đùa chồng, vợ hay nói chồng là cành củi khô, là gạch nung quá lửa
Đừng Đi! (Minao23) Chương 1 : :Phượng trở về nhà sau trận mây mưa gần hai tiếng đồng hồ với Tài, người tình của nàng. Hai người đã lén lút hẹn hò và lên giường với nhau được hơn một năm, Phượng chết mê chết mệt với tình nhân trẻ mà quên mất người chồng
Vợ ơi,đừng đi! Giới Thiệu. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất.
Vợ Ơi Chào Em. Chương 57: Cầu hôn. Vợ Ơi Chào Em Chương 57: Cầu hôn. rất đông người, Tô Nhạc đi phía trước, Ngụy Sở đẩy xe hàng đi theo phía sau, xuyên qua một loạt kệ hàng. Loại khoai tây chiên này mới ra, mua về ăn thử. đừng tưởng cậu có đại thần làm chỗ
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Tên tác giả :Lãnh Nguyệt Băng Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! 4.4 | Mỗi ngày, cô đều tìm đủ mọi cách để trốn thoát khỏi căn biệt thự đầy ác mộng đó cũng như thoát khỏi bàn tay tàn nhẫn của anh Nhưng rồi anh vừa mới nhận sai với cô, cả hai lại gặp tai nạn và xuyên không về thời trung cổ
Rencontre Avec Une Star Disney Channel. Hôn nhân là một trận cá cược, Lộc Tang Tang thêm chú thích "Cả đời này Đoạn Kính Hoài cũng không thích tôi." Văn Án 1 Lộc Tang Tang lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh hình. Bác sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta. "Lộc Tang Tang, ăn không nói ngủ không nói." "Lộc Tang Tang, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra." . . . Lời ăn tiếng nói hàng ngày Lộc Tang Tang bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả - "Khen anh nấu ăn ngon được không?" "Không được." "Khen anh đẹp trai cũng không được?" "Không được." "Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!" Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, "Cái này thì không được." "?" Văn án 2 Vào hôm Lộc Tang Tang quyết định ly hôn với Đoạn Kính Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn Kính Hoài là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận lợi. Mọi người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không thương. Nhưng ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi người. Mắt anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu Tang Tang, đừng đi có được không? Tác giả truyện Manga & Bác sĩ khoa chỉnh hình. Nội dung chính "Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt văn. Nhân vật chính Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài. 670 Hâm Mộ 1104 Chương Tr Số Chữ Cupid point 110,638 Cứ siêng năng và khiêm tốn Sống như rùa chầm chậm đi
Tối hôm qua, sau khi ói xong, Lộc Tang Tang gục tại phòng tắm, cuối cùng được Đoạn Kính Hoài đưa về phòng. Ngày hôm sau, do phải đến bệnh viện nên Đoạn Kính Hoài dậy sớm, bước ra khỏi phòng, anh thấy được vỏ lon bia ngổn ngang trong phòng khách, vô cùng hỗn độn. Anh nhíu mày đi đến bàn trà chuẩn bị dọn dẹp cho sạch sẽ, nhưng mùi rượu bia nồng nặc khiến anh khó chịu, anh đành phải cầm lấy điện thoại gọi điện cho dì giúp việc. Nói chuyện điện thoại xong, anh vốn chuẩn bị đi ra cửa, thế nhưng vô tình liếc mắt, lại thấy được cặp văn kiện để trên bàn trà, đó là bản kế hoạch về hạng mục chi giả mà Lộc Tang Tang làm. Anh lập tức nhớ tới vẻ mặt muốn khóc mà cố nén của Lộc Tang Tang tối ngày hôm qua. Thật ra, sau khi trở về từ bệnh viện anh đã hiểu, trong lòng anh có thành kiến, cho nên mới không nhìn thấy tất cả những việc cô làm. Đoạn Kính Hoài ngồi xuống, mở cặp văn kiện ra, tuy anh không phải thương nhân, nhưng sống ở một gia đình như vậy, những thứ mưa dầm thấm đất cũng không ít, vì thế anh có thể nhìn ra được sự dụng tâm của Lộc Tang Tang. Còn nữa, ngày hôm qua anh đã xem qua chi giả của Tiểu Nam ở bệnh viện, chất lượng tốt ngoài ý muốn. Xem một lát, Đoạn Kính Hoài lại cầm điện thoại lên, gọi thêm một cuộc nữa. "Chú Dương." "Ơ kìa, Kính Hoài à." Người đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên, "Hiếm có nha, nhóc con cháu có chuyện gì mà gọi chú thế?" Đoạn Kính Hoài rũ mi nhìn văn kiện trong tay, anh nói ngắn ngọn xúc tích "Có thứ muốn cho chú xem ạ." ** Sau khi Lộc Tang Tang thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Kính Hoài đâu nữa, không chỉ không thấy bóng dáng anh, phòng khách cũng đã được dì giúp việc lau dọn sạch sẽ. Cô đứng trong phòng khách trầm mặt một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô trố mắt ôm đầu ngồi xổm xuống. "Fuck! Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Mắng thì mắng, hỏi thì hỏi, kỳ thật cô vẫn nhớ hết! Tối qua cô uống không ít bia, vừa mới thức dậy cô có thể nhớ không rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy ghế sofa, cô nhanh chóng nhớ lại chuyện to gan lớn mật mà mình đã làm tối qua. Không ngờ cô dám động . . . miệng với Đoạn Kính Hoài. "Á á á ........ Đầu óc mình không bị gì đấy chứ!" Lộc Tang Tang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ghế sofa, cô nhớ kỹ ngày hôm qua cô Bá Vương ngạnh thượng cung, còn liều chết ôm Đoạn Kính Hoài hôn không chịu buông tay? Không đúng. . . Về sau dường như không hoàn toàn là cô đùa nghịch lưu manh? Anh đáp lại? Lộc Tang Tang từ từ đứng lên, anh đáp lại? Hay là, cô say đến nỗi hồ đồ? Reng reng - Điện thoại vang lên. Lộc Tang Tang dùng bộ mặt u sầu nhận điện thoại "Gì thế?" Nguyễn Phái Khiết "Ở đâu đó, có muốn ra ngoài ăn cơm không?" "Tớ vừa thức dậy." "Trời ạ, cậu là heo sao? Bây giờ là giờ nào rồi." Lộc Tang Tang ấn lên huyệt Thái Dương, "Ngày hôm qua tớ uống nhiều quá." "Cái gì? Cậu uống với ai, cậu quá đáng, đi uống rượu mà không gọi tớ." "Không có. . . Tớ uống ở nhà." "Cậu uống rượu ở nhà?! Đoạn Kính Hoài không nhét cậu vào bồn cầu sao?" Ngày hôm qua, bởi vì chuyện hạng mục mà cô phiền lòng muốn chết, lúc mua bia hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện bệnh sạch sẽ của Đoạn Kính Hoài phác tác, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà hay không. Bây giờ nghĩ lại, hình như tối qua, đoạn Kính Hoài có vẻ rất rộng lượng. "Nói ra sợ cậu không tin, tối qua anh ấy còn ngồi bên cạnh tớ cùng uống bia, phì . . . Uống trà mới đúng." "Hả?" . . . Một tiếng sau, Lộc Tang Tang ngồi xuống trong một phòng bao, đối diện là bạn tốt Nguyễn Phái Khiết. "Nói nào ngay, tớ cũng không ngờ lá gan mình lại lớn đến thế, tớ uống quá nhiều." Lộc Tang Tang hoảng hốt nói. Nguyễn Phái Khiết cười đến run rẩy, "Cậu nói thử xem có buồn cười không, mỗi lần cậu động tay động chân với người ta đều liên quan đến rượu bia." "Một lời khó nói hết . . . Haizz, chuyện năm đó không hoàn toàn là do rượu mà." Lộc Tang Tang xoa trán, nhớ lên lần đó, cô cảm thấy hơi "Buồn cười." Bữa tiệc ngày đó, có người tính kế Đoạn gia, cô gái kia muốn "Thất thân" với Đoạn đại thiếu gia, gả vào hào môn hoàn thành mộng đẹp, kết quả cuối cùng ai ngờ đánh bậy đánh bạ, Lộc Tang Tang uống say tiến vào căn phòng đó. Tiếp theo, một người dưới tác dụng của cồn, một người dưới tác dụng của thuốc mà điên loan đảo phượng một trận, đến khi tỉnh lại, hai người đều mơ màng. Dưới lớp chăn, hai người không mảnh vải che thân, mà bên cạnh bọn họ, các trưởng bối kích động đến nỗi muốn lao lên đánh người. . . Tóm lại, lần đó hẳn là lần gây họa lớn nhất của cô, cũng là kiếp nạn lớn nhất của Đoạn Kính Hoài. "Có điều hai người là vợ chồng, hôn một cái thì đã sao? Dù cho thật sự có chuyện gì cũng chả có vấn đề." Nguyễn Phái Khiết nói. Lộc Tang Tang nghĩ lại, "Có lý." "Vì vậy cậu buồn cái gì?" Lộc Tang Tang sờ mũi, "Không biết, tớ chỉ cảm thấy là lạ." "Được rồi, vợ chồng ân ái, là chuyện tốt." Nguyễn Phái Khiết nói "Đúng rồi, hạng mục của cậu thế nào, thất bại hả?" Nói đến chuyện này, Lộc Tang Tang cúi đầu, "Thất bại." "Chậc, có phải nhà cậu thiên vị hơi quá đáng rồi không?" "Tớ quen rồi, chỉ là chỗ mẹ tớ . . ." Lộc Tang Tang buồn bực uống một hớp rượu, "Tớ không muốn bà ấy thất vọng." Thật ra, mẹ cô còn khó khăn hơn cô nhiều, một người phụ nữ không có bối cảnh như bà dừng chân ở Lộc thị đã là chuyện không dễ dàng, bị làm khó dễ khắp nơi, tuy ba cô cũng đứng ra bảo vệ vợ mình, nhưng có nhiều chuyện ông cũng thân bất do kỷ. Mẹ cô muốn con gái mình tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa, âu cũng vì nghĩ cho tương lai của con gái. Mà đương nhiên ngay từ nhỏ cô đã không muốn mẹ mình chịu thiệt thòi, song sự thật chứng minh, có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là đạt được. Sau khi cơm nước xong, Lộc Tang Tang đi đến công ty ngồi ngây ngốc ở đó. Gần đến giờ tan tầm, Chung Thanh Phân đột nhiên gọi điện cho cô. Thật ra ngày hôm qua bà cũng gọi điện cho cô, thế nhưng do tâm trạng không tốt nên cô không nhận. "Tang Tang, chiều nay về nhà ăn cơm đi." "Không được," Lộc Tang Tang nói tiếp "Con còn có việc." "Con thì có việc gì, sao thế, không dám về nhà?" Lộc Tang Tang nhíu mày, "Mẹ nói gì kỳ vậy, sao con lại không dám về nhà?" "Mẹ biết, hạng mục kia bị Lộc Thừa hớt tay trên nên con không vui, không sao đâu, lần sau mẹ nói ba con dành cái tốt hơn cho con." Chung Thanh Thân an ủi cô, "Nhưng thỉnh thoảng con phải trở về nhà ăn cơm chứ, xem như là thăm mẹ đi." Lộc Tang Tang thở dài một hơi, có chút đè nén "Vậy mà mẹ cũng bỏ qua được." Chung Thanh Phân "Được rồi, được rồi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, à nhớ đi cùng Kính Hoài đấy." Lộc Tang Tang "Anh ấy còn làm việc nữa." "Hỏi xem thằng bé tan tầm chưa, tan tầm thì cùng đến đây." "Dạ. . . " Ở chung với người nhà trong một thành phố chính là phiền phức như vậy, hôm nay sang nhà chồng ăn cơm, ngày mai đến nhà mẹ đẻ ăn cơm, đi đâu cũng phải bày ra dáng vẻ vợ chồng ân ái. Lộc Tang Tang gọi cho Đoạn Kính nói rõ đầu đuôi, cô vốn nghĩ anh sẽ không rảnh, kết quả không ngờ hôm nay anh có thể tan tầm đúng giờ. Vì vậy, Lộc Tang Tang chỉ có thể kiên trì đến bệnh viện chờ. Cô dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, cô ngồi trong xe, suy nghĩ về cảnh ngày hôm qua. Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại, hai người đều ăn ý không nhắc tới tối hôm qua, nhưng Lộc Tang Tang biết, chuyện này không thể trốn tránh, đợi lát nữa anh lên xe nhất định phải nói gì đó mới được. Đợi trên xe hơn mười phút, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài từ xa đi tới. Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, sau khi đến gần, anh dùng tay gõ lên cửa sổ phía ghế lái phụ hai cái. Lộc Tang Tang hạ cửa sổ xe xuống thì thấy anh gật đầu ý bảo cô chờ một chút. Đoạn Kính Hoài mang đến cho người ta cảm giác hơi lạnh, lạnh đến kiêu ngạo. Nhưng mà hết lần này đến lần khác ở rất nhiều mặt, anh vô cùng lịch sự, đối với ai cũng thế. Hai phút sau, anh cúp máy ngồi vào xe. "Tôi lái đi nha." "Ừ." "Đêm nay chắc anh không có hẹn đâu nhỉ?" Lộc Tang Tang đạp chân ga. Đoạn Kính Hoài lắc đầu. Lộc Tang Tang "Vậy thì tốt rồi, phiền anh về nhà với tôi một chuyến, mẹ tôi bảo tôi phải trở về với anh. Đoạn Kính Hoài thản nhiên đáp "Chuyện nên làm." Lộc Tang Tang nhìn anh một cái rồi lái xe rời khỏi bệnh viện. Từ bệnh viện đến nhà cô hơi xa, trên đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh, Lộc Tang Tang cảm thấy lúng túng đến đáng sợ, cô đưa tay mở nhạc. Sau khúc nhạc dạo với giai điệu sôi nổi, giọng ca của một nhóm thiếu niên truyền tới - Cả khoang xe tràn ngập bầu không khí cháy hết mình vì thanh xuân. Nghe nhạc, Lộc Tang Tang cảm thấy tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu, đối với guu âm nhạc của Lộc Tang Tang, anh từ chối cho ý kiến. "Này, anh từng nghe bài hát này chưa?" Lộc Tang Tang tìm đề tài nói chuyện. "Chưa nghe." "Anh chưa từng nghe qua sao? Đây là tiết mục rất nổi tiếng của chương trình chọn ca sĩ, tôi còn bỏ phiếu cho em trai nhỏ trong đó nữa, à. . . Tên gọi là gì ấy nhỉ, rất có tài năng, cũng đặc biệt đáng yêu. Đoạn Kính Hoài ". . ." "Lần trước có một tập Dương Nhân Hi nhận lời mời làm khách quý, cậu ấy mang về cho tôi một bản có chữ ký, sau đó không biết tôi ném đi nơi nào rồi, xong quên mất luôn." Lộc Tang Tang nói tiếp "Có điều mấy em trai nhỏ đó có chí hướng lắm." Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái "Cô già lắm sao?" Lộc Tang Tang "Không già, nhưng tôi đã kết hôn rồi." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại một chút, "Ý của cô là, kết hôn sẽ không còn chí hướng nữa?" "À.. . Không phải!" Lộc Tang Tang phản ứng kịp, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi, "Làm sao có thể, kết hôn với bác sĩ Đoạn sao lại không có chí hướng được, mỗi ngày tôi đều tràn trề chí hướng, sức sống bắn ra bốn phía!" Đoạn Kính Hoài hơi cong môi, "Lắm mồm quá." Lộc Tang Tang cười to hai tiếng, sau đó cô đột nhiên thăm dò, "Đúng rồi, chuyện tối hôm qua. . ." Nụ cười Đoạn Kính Hoài bỗng phai nhạt mấy phần. Lộc Tang Tang lén nhìn anh, "Tối qua không phải tôi cố ý đâu, con người tôi chính là như vậy đấy, sau khi uống say rất dễ dàng to gan lớn mật." "Cô biết thì tốt rồi." "Có điều, hình như hôm qua không chỉ mình tôi chủ động?" Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh trong chớp mắt. Thấy Đoạn Kính Hoài không trả lời, Lộc Tang Tang vốn không xác định cũng vững tin rồi. Cô ngạc nhiên liếc nhìn Đoạn Kính Hoài "Vì thế anh cũng hôn tôi rồi, chúng ta đều coi như không chịu thiệt đúng không?" Đoạn Kính Hoài hít một hơi, "Lộc Tang Tang." "Tôi sẽ không nói xin lỗi đâu." Lộc Tang Tang thả lỏng, "Tôi còn lo anh giận tôi nữa kìa, cũng may không phải mình tôi đơn phương đùa bỡn." Đầu lông mày Đoạn Kính Hoài hơi nhíu lại. Lộc Tang Tang quay hẳn sang nhìn anh một cái, chẳng qua là cái nhìn này rơi vào môi anh, "Nói đi phải nói lại, bác sĩ Đoạn à." Đoạn Kính Hoài nhìn sang. Lộc Tang Tang chỉ chỉ vào môi mình, không sợ chết nói "Môi của anh vẫn rất mềm, trước sau như một." ". . . " Da mặt Lộc Tang tang mới là dày trước sau như một. Đùa giỡn Đoạn Kính Hoài xong, nghĩ lại mà sợ nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng, cô thật sự cảm thấy đầu óc mình có bệnh, khi không lại thích động thủ trên đầu thái tuế*. * ý nói mạo phạm người có quyền có thế. Lái xe hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến Lộc gia. Mẹ Chung Thanh Phân của cô đã chờ sẵn ở trước cửa, thấy hai người bọn họ tới, bà cực kỳ nhiệt tình ôm lấy. . . Cánh tay Đoạn Kính Hoài. "Ai ui Kính Hoài, con đã đến rồi, vừa tan tầm có mệt không, cơm nước đã sẵn sàng, hai đứa con mau vào nhà đi." Ở trước mặt người lớn Đoạn Kính Hoài vô cùng lễ phép, anh thu hồi vẻ mặt thối hoắc vì bị cô trêu chọc, sau đó khách sáo chào hỏi Chung Thanh Phân. ==== Chị Lộc quả là điếc không sợ súng
Cùng đọc truyện Vợ Ơi... Đừng Đi! của tác giả Minao23 tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng quan hệ với con gái bắt buộc chồng ly hôn để lại tài sản cho cô. Từ đó biến cố liên tục xảy ra với họ dành cho sắc nữ khẩu vị hơi nặng.
Thời gian Lộc Tang Tang hẹn Đoạn Kính Hoài đến cục dân chính, trước đó một ngày, là sinh nhật Giản Minh Đường. Hôm sinh nhật, Giản Minh Đường mời tất cả bạn bè chơi từ nhỏ và đi học cùng mở party, Lộc Tang Tang có trong số đó, cùng ngày, cô ngồi xe Nguyễn Phái Khiết đến dự tiệc. "Cho nên nói anh ấy vốn dĩ không muốn ly hôn hả?" Nguyễn Phái Khiết vừa lái xe vừa nhiều chuyện, "Đây không giống phong cách Đoạn Kính Hoài chút nào." Lộc Tang Tang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Phải không. . . Tớ cũng cho rằng khi tớ đề nghị ly hôn, anh ấy sẽ rất gấp gáp kéo tớ tới cục dân chính." "Anh ấy nói chỉ cần cậu." Nguyễn Phái Khiết lườm cô, "Tớ nói nè, anh ấy không thích cậu thật chứ?" Lộc Tang Tang cười nhẹ, "Tớ không biết." "Vậy cậu vẫn thích anh ấy hả?" Lộc Tang Tang lập tức im lặng. "Một người khi đã động lòng đều nhất định muốn cân bằng, đổi lại là tớ, nếu yêu một người không yêu mình, tớ sẽ lùi bước ngay lập tức, tớ không chịu nổi ấm ức, dù chỉ một chút." Nguyễn Phái Khiết thở dài, "Tang Tang, tớ ủng hộ cậu ly hôn, trước khi cậu kết hôn tớ đã nói với cậu, người dầu muối không ăn như Đoạn Kính Hoài chẳng có gì tốt cả, lúc đó cậu còn không quan tâm." "Khi ấy tớ quan tâm làm gì, tớ quản anh ấy. . ." "Đó, bây giờ động lòng rồi mới thấy vấn đề." Lộc Tang Tang bực bội lấy điện thoại di động ra, "Vấn đề gì mà vấn đề, sắp ly hôn rồi, tớ không muốn ngày nào cũng bất an." "Nói đúng lắm, Lộc đại tiểu thư của chúng ta không phải là oán phụ." . . . Hai người nhanh chóng lái xe tới địa chỉ Giản Minh Đường gửi, bởi vì anh ta không mở party ở nhà mình. Tất cả mọi người đều quen biết, đi đến đâu Lộc Tang Tang cũng nhận được lời chào hỏi. Sau đó các cô gặp Đoạn Kính Hành, Nguyễn Phái Khiết lên tiếng chào trước, "Anh Kính Hành." Đoạn Kính Hành gật đầu chào lại, "Hai em tới rồi." "Dạ, Giản Minh Đường bày trò gì thế này, party sinh nhật mà con gái ít đến thảm thương." Đoạn Kính Hành cười đáp "Anh ấy mới có bạn gái, party là bạn gái tổ chức đấy." "Thế ạ" Để em xem bạn gái anh ấy trông thế nào." Nguyễn Phái Khiết nói xong, Lộc Tang Tang đúng lúc nhìn thấy Lộc Sương và Lộc Thừa ở cách đó không xa, người đến hôm nay quả không ít. . . Cô nhìn khắp nơi, không biết Đoạn Kính Hoài có đến không. "Anh ở bên trong." Đột nhiên, Đoạn Kính Hành nói như thế. Lộc Tang Tang ngây người một lát, cô vô thức phản bác, "Tôi không tìm anh ấy." Đoạn Kính Hành nhướng mày, "Vậy em đang tìm ai?" "Tôi tìm, tôi tìm Dương Nhâm Hi!" Lộc Tang Tang đi lướt qua Đoạn Kính Hành, miệng thì thầm "Chẳng phải nghệ thuật gia đại tài của chúng ta nói sẽ tới à? Sao cả bóng dáng cũng không thấy?" Nguyễn Phái Khiết vội vàng đuổi theo, "Anh Kính Hành, em đi trước." "Được rồi, đi đi." ** Một lát sau đến giờ nhập tiệc, Giản Minh Đường và cô bạn gái nhỏ bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. Lộc Tang Tang đi lòng vòng ngoài hành lang đã trở lại, cô phát hiện bên trong không còn thừa mấy vị trí. Đưa mắt nhìn chỗ trống kế bên Đoạn Kính Hoài một cái, cô rất tự nhiên chọn một chỗ khác. "Này, này, Tang Tang à, chỗ của em ở đây, chỗ kia của Nhâm Hi." "?" Giản Minh Đường kéo cô ngồi xuống cạnh Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang níu tay áo anh ta, dùng ánh mắt chất vấn. Giản Mình Đường cười đen tối rồi nhỏ giọng nói "Chỗ ngồi được sắp xếp từ trước, lúc đó anh không biết hai người sẽ ly hôn." Lộc Tang Tang gằng giọng, "Party của Tổng thống à? Ngay cả chỗ ngồi cũng không đổi được!" "Ha? Không phải không phải. . . Em cứ ngồi trước đi." Giản Minh Đường kéo tay cô ra, "Đừng níu níu kéo kéo, bạn gái anh thấy bây giờ, cô ấy ghen đấy." Lộc Tang Tang " . . ." Níu em gái anh! Tất cả mọi người đang nhìn, cuối cùng Lộc Tang Tang chỉ có thể ngồi đây. Cô không nhìn Đoạn Kính Hoài, song cô vẫn cảm nhận được hơi thở anh, còn có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang, cô âm thầm bực bội, dứt khoát cầm nĩa lên ăn gì đó. "Cảm ơn mọi người đã đến party sinh nhật của tôi, tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, đợi lát nữa chúng ta cùng ra ngoài chơi. . ." Giản Minh Đường đứng tại vị trí trung tâm, bắt đầu khai mạc party sinh nhật của mình. Cái này ăn không tệ nha, lát nữa phải hỏi Giản Minh Đường ai làm món bánh ngọt này mới được. Nghĩ như vậy, cô định đứng dậy lấy thêm một miếng nữa, kết quả chưa kịp đứng lên thì người bên cạnh đã đẩy một đĩa giống như đúc sang. Lộc Tang Tang quay đầu nhìn lại, tay Đoạn Kính Hoài vừa rời khỏi đĩa bánh ngọt kia, anh nói "Em ăn đi." Lộc Tang Tang ". . . Tôi vừa ăn rồi." "Chẳng phải em muốn ăn nữa à?" Lộc Tang Tang nghi ngờ nhìn anh một cái, mẹ nó, anh biết thuật đọc tâm à?! Cô kiên quyết đẩy đĩa bánh ngọt về phía anh, "Không ăn, béo." Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng, không ép nữa. "Mọi người ơi mọi người ơi, chúng ta kính thọ tinh một ly nào." "Được được." Mọi người đứng dậy cụng ly. Đoạn Kính Hoài cũng cầm ly champagne lên, có điều Lộc Tang Tang nghĩ đại khái anh chỉ làm ra vẻ, không uống thật. Nâng ly chúc mừng xong chính là thời điểm thổi nến cắt bánh kem các loại, Giản Minh Đường và bạn gái ngọt ngọt ngào ngào rải cẩu lương cho mọi người, Lộc Tang Tang cười ha hả ngồi xem. "Dương Nhâm Hi đến rồi! Ôi chao, nghệ thuật gia, sao giờ này cậu mới đến!" "Đúng thế đúng thế, bọn anh cắt bánh kem rồi." "Ngại quá, công việc kết thúc muộn một chút." Dương Nhâm Hi đi đến, "Nhưng có đến trễ đâu, mọi người còn chưa nhập tiệc mà." "Không được, đến trễ nhất định phải phạt, cậu uống được được mấy ly, tự cậu quyết định đi." "Được được được, tôi biết rồi, tôi tự giác lắm." Nói xong, Dương Nhâm Hi đi thẳng đến sau lưng Lộc Tang Tang, anh vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa chạm vào vai Lộc Tang Tang. Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cô hết sức tự nhiên bưng ly nước ấm trước mặt mình đưa cho anh. Dương Nhâm Hi nhận lấy uống vài ngụm, "Cậu đến lúc nào?" Lộc Tang Tang "Tớ đến cùng Phái Khiết, từ sớm rồi." "Ờ." Dương Nhâm Hi trả ly nước lại cho cô, "Tớ đi chào Giản Minh Đường đã." "Trước khi uống rượu thì kiếm gì ăn đi nghệ thuật gia." "Thần kinh. . ." Dương Nhâm Hi cười mắng, "Cậu tự quản mình cho tốt đi." Nhất cử nhất động, nói lên tất cả. Cảm giác quen thuộc và ăn ý dường như đã ăn sâu vào xương tủy. Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó uống cạn ly Champagne trước mặt. Đúng lúc đuôi mắt Lộc Tang Tang lướt qua chỗ anh, vừa rồi cô cho rằng anh chỉ làm dáng một chút khi mọi người nâng ly chúc mừng, không ngờ bây giờ anh uống thật. Chẳng phải anh từng nói uống rượu hại thân, đánh chết cũng không uống sao? "Uống một ly đi." Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài đề nghị. Lộc Tang Tang kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh, "Tôi?" Đoạn Kính Hoài rót thêm rượu cho mình, "Trước đây không chịu uống rượu với em, bây giờ đền bù." Lộc Tang Tang ". . ." Đoạn Kính Hoài cụp mắt rồi cầm ly rượu lên. Lộc Tang Tang sững sờ nhìn anh vài giây, "Anh biết uống hả?" "Không thử làm sao biết được." Đoạn Kính Hoài đưa ly đến chạm vào ly cô một cái, sau đó uống cạn một lần nữa. "Này. . . Nào có ai uống rượu như anh chứ." Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, "Vậy em dạy anh đi." Con người vốn tự kiềm chế bản thân lại lộ ra ánh mắt mơ màng vì say, vừa yên tĩnh vừa ướt át, tuyệt đối không giống anh khi bình thường. Tim Lộc Tang Tang đập như trống, cô cảm thấy người này rất có vấn đề. "Theo tôi thấy anh không nên uống rượu, chẳng phải bác sĩ không được tùy tiện uống rượu sao? Lỡ say sẽ tổn hại đến hình tượng của anh đấy." Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc ly đế cao trước mặt, "Không cần nhiều quy tắc như vậy. . ." Lộc Tang Tang "?" Mẹ nó, đây đều là mấy câu cửa miệng của anh đấy. Hôm nay tuy là sinh nhật Giản Minh Đường, thế nhưng Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài vẫn thu hút sự chú của mọi người. Tất cả mọi người đều biết hai người sắp ly hôn, hơn nữa sau khi ly hôn cả hai sẽ có cuộc sống riêng của mình. Đàng trai vẫn bình tĩnh như cũ, công việc thế nào thì làm thế ấy. Còn đàng gái thì càng cởi mở, chưa ly hôn đã chơi hết mình, nói không chừng đã quen bạn trai nhỏ rồi cũng nên. Quả nhiên, nam không yêu nữ không thương, hôn nhân không thể bền lâu. Có điều chuyện này cũng bình thường mà thôi, trong thế giới của bọn họ, hôn nhân có được bao nhiêu tình cảm chứ. Hơn nữa mọi người đều hiểu rõ con người Đoạn Kính Hoài, lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể thật sự thích ai. "Đoạn Kính Hoài đang uống rượu phải không?" Cách đó không xa, có người ngạc nhiên hỏi người bên cạnh. Nghe thế người bên cạnh cũng nhìn lại, "Đúng rồi." "Trời đất. . . Hiếm lắm mới thấy anh ấy uống rượu." "Đây là lần đầu tiên tôi thấy đó, chẳng phải anh ấy không uống rượu sao?" "Không biết. . . Không được, tôi phải đến mời anh ấy một ly." Nói xong, người nọ đứng lên đi về phía anh. Lộc Tang Tang trơ mắt nhìn Đoạn Kính Hoài tiếp rượu hết người này đến người kia, ngay từ lúc người đầu tiên đến, cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, ai ngờ ngoài dự đoán, ai tới mời anh cũng đồng ý. Tiếp theo, đại khái mọi người đều cảm thấy mới lạ, cả đám tới đây tham gia náo nhiệt, còn anh, ai đến cũng không từ chối. "Có phải anh ấy điên rồi không?" Một lát sau, Nguyễn Phái Khiết đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng hỏi. Lộc Tang Tang một lòng ăn bánh ngọt trước mặt, "Bình thường tớ uống rượu sao không thấy cậu hỏi tớ như vậy?" "Sao anh ấy có thể so với cậu? Đồ sâu rượu." ". . ." Hôm nay, Đoạn Kính Hoài thật "Bình dị dễ gần", nhiều người vây quanh anh như thế, cười cười nói nói, còn kính rượu anh, anh vẫn để mặc bọn họ. Quan sát một lát, chẳng hiểu sao Lộc Tang Tang vô cùng bực bội, vì thế cô đứng dậy đi ra ngoài "Tớ ra ngoài đi dạo một chút." Nguyễn Phái Khiết cũng đứng lên, "Này, chờ tớ với." Trong sân vườn tiệc sinh nhật Giản Minh Đường có một hồ bơi rất lớn, xung quanh hồ bơi chất đầy mấy thứ lòe loẹt. Lộc Tang Tang và Nguyễn Phái Khiết đi dạo một lát thì muốn trở về uống nước, kết quả vừa đi vào cô đã thấy Đoạn Kinh Hoài thẳng lưng ngồi ở chỗ của mình, anh cúi đầu, không thấy được vẻ mặt. Mọi người không còn vây xung quanh anh nữa mà đang tụm năm tụm ba trò chuyện, cực kỳ náo nhiệt. Lộc Tang Tang đánh giá anh, cô thầm nghĩ không phải người này say chết rồi chứ? Cô đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, sau khi do dự, cuối cùng nể chút tình cảm vợ chồng bấy lâu nay, cô cúi đầu nhìn mặt anh. "Này, anh không sao chứ?" Không đáp lại cô. Thấy anh nhắm mắt, Lộc Tang Tang hỏi tiếp "Anh say hay là - Ôi!" Đột nhiên Đoạn Kính Hoài mở mắt, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô. Anh dùng rất nhiều sức, cho nên Lộc Tang Tang giật nảy mình, mọi người xung quanh cũng bị tiếng hô của Lộc Tang Tang thu hút. Đến khi nhìn thấy đôi vợ chồng sắp ly hôn tay trong tay, mọi người đều bày ra vẻ mặt khác nhau. . . Lộc Tang Tang cười khan vài tiếng rồi nói với mọi người "Anh ấy, dường như anh ấy hơi say." "Anh không say." Đoạn Kính Hoài bỗng lên tiếng trả lời. "Hả. . . vậy anh buông tôi ra trước đi." "Em muốn đi đâu?" Đoạn Kính Hoài kéo cô lại gần một chút, sau đó anh nói nhỏ "Tang Tang, em muốn đi đâu?" Lộc Tang Tang không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn đám bạn càng không hiểu bên cạnh, "Tôi cảm thấy anh ấy uống nhiều quá rồi. . ." Có người cười nói giỡn "Tang Tang, chuyện hai người ly hôn không phải nói đùa chứ? Ngọt ngào như vậy mà." Lộc Tang Tang liếc người nọ một cái, "Ăn nói bậy bạ, ngày mai chúng tôi sẽ ly hôn được chưa." "Không được. . ." Lộc Tang Tang ngây ngẩn cả người, cô quay đầu nhìn người vừa nói chuyện bên cạnh. Người nọ cũng ngẩng đầu chớp mắt, ánh mắt từ từ đỏ lên, không giống đỏ ngầu vì giận, mà giống như con nít sắp khóc vì không được cho kẹo. . . Lộc Tang Tang ngây người, mọi người xung quanh cũng ngây người. Đoạn Kính Hoài vẫn kéo tay cô như cũ, môi anh khẽ run, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, "Tang Tang, đừng đi được không?"
Văn Án 1Lộc Tang Tang lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta."Lộc Tang Tang, ăn không nói ngủ không nói.""Lộc Tang Tang, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra."...Lời ăn tiếng nói hàng ngày Lộc Tang Tang bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả -"Khen anh nấu ăn ngon được không?""Không được.""Khen anh đẹp trai cũng không được?""Không được.""Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!"Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, "Cái này thì không được.""?"Văn án 2Vào hôm Lộc Tang Tang quyết định ly hôn với Đoạn Kính Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn Kính Hoài là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu Tang Tang, đừng đi có được không?Tác giả truyện Manga & Bác sĩ khoa chỉnh dung chính "Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt vật chính Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài.
vợ ơi đừng đi